Quá Trình Hình Thành Kim Cương
Kim cương được hình thành sâu trong lòng đất, khoảng 140 đến 190 km dưới bề mặt Trái Đất, trong lớp vỏ đất gọi là lớp mantel. Điều kiện hình thành kim cương yêu cầu nhiệt độ cực cao (khoảng 900 đến 1.300 độ C) và áp suất lớn (khoảng 45 đến 60 kilobar). Những điều kiện này chủ yếu tồn tại trong các vùng gọi là "danh muôn" (mantle keels), chủ yếu nằm dưới những lục địa cổ đại như châu Phi.
Các quá trình chính dẫn đến sự hình thành kim cương bao gồm:
Quá Trình Nóng Chảy và Kết Tinh: Khi các nguyên tố carbon bị cuốn vào các quá trình nhiệt động học và bắt đầu kết tinh dưới áp suất và nhiệt độ cao.
Khuấy Đảo Núi Lửa: Những vụ phun trào núi lửa sâu thẳm tạo ra các ống kimberlite và lamproite, mang theo các viên kim cương từ sâu trong lòng đất lên bề mặt.
Thời Cổ Đại: Người ta tin rằng kim cương được phát hiện lần đầu ở Ấn Độ vào khoảng thế kỷ thứ 4 trước Công nguyên. Người Ấn Độ sử dụng kim cương trong trang sức và cho rằng chúng có khả năng chữa bệnh.
Thời Trung Cổ và Phục Hưng: Vào thời kỳ này, kim cương trở nên phổ biến ở châu Âu qua các giao dịch thương mại. Chúng được sử dụng làm trang sức cho hoàng gia và quý tộc.
Thời Kỳ Khám Phá: Vào thế kỷ 18 và 19, các mỏ kim cương lớn được phát hiện ở Brazil và Nam Phi. Điều này đã thay đổi hoàn toàn ngành công nghiệp kim cương, làm tăng nguồn cung cấp và độ phổ biến của kim cương trên toàn thế giới.
Thời Hiện Đại: Ngày nay, các quốc gia như Nga, Canada, Botswana và Namibia cũng có những mỏ kim cương lớn, đóng góp vào ngành công nghiệp toàn cầu.
Ngoài kim cương tự nhiên, hiện nay công nghệ cũng cho phép sản xuất kim cương nhân tạo thông qua các quá trình như:
HPHT (High Pressure High Temperature): Mô phỏng điều kiện tự nhiên để tạo ra kim cương.
CVD (Chemical Vapor Deposition): Sử dụng hơi hóa học để kết tinh carbon thành kim cương.